(trích từ báo Liên Lạc Mùa Thu)
Nhân một lời
mời của một Liên Đoàn Trưởng trong tối
tĩnh tâm, trước ngày Tuyên Hứa của một số Trưởng Niên trong làng Bách Hợp
Houston, tôi đã mạnh dạn đến làm quen với Liên Đoàn và dự lể chào cờ đầu tháng.
Không gì thân
thương và gợi nhớ lại các em đoàn sinh của mình, 40, 50 năm về trước. Cũng màu
áo đó, cũng khăn quàng trên cổ áo, cũng nét vui tươi hồn nhiên hí hững, lăn
xăng chạy nhảy cười đùa đó, làm tôi đứng xựng lại, nháy mắt liên hồi để dấu cảm
xúc đang dâng trào trong tâm một trưởng già, về hưu.
Một câu hỏi
lớn trong tâm trí là mình có thể làm gì cho các em đây? Mình giúp ích gì được
đây? Tinh thần Hướng Đạo vẫn nồng cháy trong tim, thời giờ về hưu vẫn rỗi rảnh
không trở ngại. Một tiếng nói thầm thì trong đầu “ta phải trở lại” “ta phải trở lại” trở lại
với phong trào của ta, trở lại với các em.
Nhưng rồi…bao
giờ cũng chữ “ nhưng” cản trở này. Dạo một vòng quanh Liên Đoàn, lòng cảm thấy
thiếu thiếu cái gì mà mình không nhận ra, cũng những cái chào trưởng, cái bắt
tay trái, nụ cười thân thiện , và những tiếng reo hò cười đùa trong các trò
chơi của các em, nhưng vẩn thấy thiếu thiếu…… Thì ra thiếu tiếng hát, tiếng hát
vang ố ồ, tiếng hát vang trời xanh, thiếu những bài ca thuở xưa mình và đoàn vẫn hay hát. Chờ
mãi cũng được nghe Vui là vui quá… hay Hoan hô Anh này một cái…. Một chút mất
mát, một chút thiếu vắng. Ừ nhỉ, bên này thì mình làm sao đòi hỏi các em có thể
thuộc và hát nhiều bài hát như một em HĐ ở bên nhà Việt Nam! Tiếng Việt nói còn
chưa sõi, ý nghĩa còn chưa rành thì vấn đề học hát tiếng Việt không phải một
ngày một bữa mà thuộc lòng được. Và còn các trưởng trẻ, nhỏ tuổi, các trưởng cũng không nói rành tiếng
Việt thì làm sao có được những bài hát hay, bài hát dài cuả tuổi trẻ VN. Thôi
thì lần lần, hẹn với lòng là mình sẽ có dịp giúp các em tập hát những bài ca họp
đoàn ngày xưa.
Vòng qua bên
phòng họp các Phụ Huynh, hôm nay là ngày chào cờ đầu tháng nên rất đông đão các
phụ huynh đi họp. Thật là khích lệ khi thấy được sự ủng hộ nồng nhiệt của phụ
huynh trong Liên Đoàn. So sánh với đoàn ở VN ngày trước thì phụ huynh ở đây rất
quan tâm đến các sinh hoạt của con em mình và họ tham gia thật nhiệt tình trong
các kỳ họp, kỳ trại. Trong lúc họp, Anh Liên đoàn trưởng có kêu gọi các phụ
huynh nên gia nhập phong trào Hướng Đạo để cùng sinh hoạt với con em của mình.
Không khí có vẽ ngại ngùng, những nụ cười nở ra thật tươi …nhưng không có một
bàn tay nào giơ lên. Còn e ngại! Còn rụt rè! Nếu có dịp?
Thấy và nhìn
ra được sự ủng hộ nhiệt tình của Phụ Huynh đối với Phong Trào vì con em của
mình, Vành Khuyên tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, một ước mơ: sao mình không tập hợp
các nguồn lực hăng hái này thành một đoàn thể hoạt động với các sinh hoạt đặc
thù của Hướng Đạo, như một đoàn thiếu/thanh/tráng? hay gọi họ là đoàn Hướng Đạo Phụ Huynh? Họ
cũng sẽ đi họp cùng giờ với các con của họ.
Mình sẽ chỉ cho họ hát các bài hát mình đã dạy cho con họ để khi về nhà,
cả nhà cùng quây quần reo vang những ca khúc HĐ, giúp cho con họ mau thuộc những
bài hát VN, và chỉ cho
họ chơi những trò chơi HĐ hay những kỹ thuật HĐ. Phương pháp HĐ sẽ được thưc hiện
ngay tại tổ ấm gia đình của họ. Như vậy là mình đem HĐ vào từng gia đình một.
Gia đình đó sẽ thấy rất hạnh phúc, vui tươi trong tình hòa hợp HĐ tại gia. Và…một điều chắc chắn là
những Phụ Huynh Hướng Đạo đó sẽ yêu mến phong trào và từ từ sẽ trở thành những Trưởng Hướng Đạo
trong một ngày không xa. Chúng ta sẽ có một lực lượng Trưởng thật hùng hậu và vững
chắc cho phong trào.
Rồi lan man nghĩ tiếp, vậy thì trưởng đâu để hướng
dẫn các sinh hoạt cho các Phụ Huynh đó? Và phải là người trưởng rành rõi tiếng
Việt. Câu trả lời là Trưởng Niên! À đúng
rồi, đây là vai trò rất thích hợp cho
các Trưởng niên. Các Trưởng Niên sinh hoạt với Phụ Huynh chắc là không có trở
ngại ngôn ngữ nào. Và các Trưởng niên đã
cầm đoàn ngày xưa rồi thì vấn đề ôn lại nghề trưởng không khó khăn là mấy, tài
liệu trên internet ở cùng khắp và ở các Trưởng bạn. Chúng ta sẽ hướng dẫn Phụ
Huynh các bài hát, các trò chơi, các nút dây, cách cứu thương v/v….và khi phu
huynh học hỏi và hiểu biết cách giáo dục của HĐ bằng trò chơi, bằng bài hát thì họ sẽ hợp tác hết
lòng mà cũng là niềm vui cho toàn gia đình họ luôn nữa. Biết bao thuận lợi cho
các em và cho phong trào. Đây cũng là môi trường rất thích hợp cho các Trưởng
niên nào vẫn còn yêu nghề trưởng của mình,
còn mong mõi phát triển phong trào (dù là gián tiếp) còn mong hát hò để trở
về tuổi trẻ của mình ngày xưa, còn ham những ngày cắm trại và còn ham những tiếng
cười vang trong trời xanh gió lộng. Đây cũng là cách đào tạo trưởng vững chắc
cho phong trào HĐ tại hãi ngoại này và cũng là giúp cho các Trưởng niên không
hoài phí nghề trưởng của mình đồng thời không cảm thấy buồn chán trong tuổi già.
Ưóc mơ đến
đây thì trời đổ mưa thật to, bài hát ngày xưa vang vọng:
Trời mưa thì
mặc trời mưa
Trong trong
đây chúng mình cùng ca
Gặp nhau
trông nhau tươi cười
mặc cho ông
trời càng mưa
Trời mưa thì
mặc trời mưa
Ta cứ hát bừa
càng đi
Hát lên, hát
lên chớ nề hà chi
Vang lừng tiếng
cười
vui lên chớ
nề hà chi !
Houston,
9/7/2014
Vành Khuyên
Yêu Đời
Bách Hợp
Houston