Ngày 21
tháng 12 năm 2014, Làng Bách Hợp Houston, Texas hẹn nhau sau khi đi làm công tác xã hội
phát quà Giáng Sinh cho trẻ em xong, sẽ cùng nhau đi thăm Trưởng Nguyệt Minh Pauline (phu nhân của Tr.
Nguyễn Văn Thơ), chị hiện đang nằm dưỡng bệnh tại Holly Hall Health Care Center.
Khi thấy
anh chị em chúng tôi trong đồng phục Hướng Đạo với khăn quàng mầu tím, chị rưng
rưng nói trong nghẹn ngào: “Chị rất là
xúc động khi nhìn thấy bộ đồng phục Hướng Đạo mà tất cả các em đang mặc đến
thăm chị hôm nay” Trưởng Tiên Chỉ Vũ Mạnh Hùng tiến đến bắt tay trái chị,
chị nhận ra và nói: “Trưởng Hùng có khỏe
không?”
Có lẽ chị
nhìn thấy trên gương mặt chúng tôi nhìn chị với vẻ xót xa thương quý, bởi vì nay
chân chị yếu không đi được chỉ nằm một chỗ, nhưng trí óc thì vẫn minh mẫn, chị
nhắn nhủ chúng tôi như khi còn khỏe.
Chị nói: “Đời chị chỉ yêu có một người là anh Thơ, nhưng với chị tất cả những ai mang trên mình đồng phục Hướng Đạo đều
là những người chị yêu quý và chị thấy ai cũng rất đẹp, từ ngày chị khoác trên
người bộ đồng phục Hướng Đạo cho tới giờ phút này chị luôn luôn tự nhắc nhở
mình hãy “Sắp Sẵn”, chị không hối tiếc vì chị đã làm tròn bổn phận đối với tổ quốc,
xã hội, gia đình và bạn bè chung quanh, chị không có gì để nuối tiếc và lo sợ
cho ngày giờ chị ra đi. Ai rồi cũng phải
bước qua giai đoạn này, nhưng với người Trưởng Hướng Đạo không cho mình lo sợ,
chùn bước, ngã lòng, phải kiên cường chiến đấu dù có phải gục ngã, nên chị cố gắng
không khóc mặc dù chị rất xúc động khi nhìn thấy tất cả các em đứng quanh chị đây với
bộ đồng phục”. Rồi chị lại nói tiếp: “Khi
nào có thể được hãy cho chị xin chiếc khăn quàng tím và lá cờ Hướng Đạo”.
Chúng tôi trả lời: “Vâng thưa chị còn 2 tuần nữa vào ngày 4 tháng 1 năm 2015 này là ngày kỷ
niệm 1 năm thành lập làng Bách Hợp Houston, Texas, ngày đó
chúng em sẽ cùng nhau đến để trao khăn Trưởng Niên, để chị được chính thức trở thành thành
viên của làng Bách Hợp Houston.” Một vài chị em khi nghe chị nói thế đã cố gắng
không để lệ rơi mặc dù lệ đang đọng trên khóe mắt.
Sau đó tất
cả đều đứng chung quanh giường chị nằm, kẻ đứng, người ngồi, kẻ kê mặt sát mặt chị
để chụp chung tấm hình lưu niệm. Sau khi
chụp hình xong, chị nói: “ Hãy cho chị tấm
hình chụp chung này, nếu chị khỏe, thì chị để ở nhà, nếu chị có ra đi thì hãy để
trước quan tài chị.” Khi nghe chị
nói thế, mọi người chỉ biết nhìn nhau không cho lệ rơi ra khỏi khóe mắt mặc dù
mắt rất cay. Liền sau đó mọi người cùng
nhau nắm tay đọc kinh cầu nguyện cho chị được bình an và yên tâm với những gì
chị mong muốn. Rồi chị với mọi nhười cùng hát bài " Nguồn Thật", tiếng hát vang lên trong căn phòng nhỏ bé của bệnh viện.
Gần 30
phút trôi qua trong nháy mắt, rời giường bệnh ra về mỗi người chúng tôi đều có
mang theo một suy nghĩ, một hoài bảo là: Những Trưởng Niên chúng tôi luôn luôn
nhớ lời chị dặn: lúc nào cũng phải “Sắp
Sẵn” không phải chỉ khi còn trẻ hay những lúc khỏe mạnh mà chính ngay cả
trên giường bệnh cũng phải “Sắp Sẵn”.
Đó là những lời nhắn nhủ của một Trưởng kỳ cựu đã từng là Hội Trưởng Hội Nữ Hướng
Đạo Việt Nam thời xa xưa. Đáng kính thay
Hải Âu Hiền Dịu
Giáng Sinh 2014
(trích từ báo LL mùa đông)