(viết để
thương nhớ Trưởng Pauline Phan Nguyệt Minh vừa từ trần tại Houston - Texas)
Nói về một người mà gần 50 năm quen
biết, quả là một quãng thời gian dài. Biết
chị vào năm 1965 khi tôi sinh hoạt với tráng đoàn Đồng Tâm thuộc Đạo Thủ Đô Nữ,
đã được dự trại huấn luyện tại Chí Linh, tại Đà Lạt cùng với trưởng Đáp, trưởng
Bích, trưởng Hai và nhiều trưởng khác mà nay đã quên tên. Sở dĩ tôi biết được chị nhiều là vì tôi là
tráng sinh của trưởng Đáp. Vì gần nhà trưởng Đáp, nên mỗi lần có trại huấn luyện,
trưởng Đáp hay gọi tôi đi tham dự trong đó có trưởng Phan Nguyệt Minh huấn luyện…..
từ đó tôi biết trưởng…..
Thế rồi trái đất xoay tròn để rồi gần
2 năm nay, khi Làng Bách Hợp Trưởng Niên Houston được thành lập, tôi mời người
con trai trưởng của chị là Philip Thọ gia nhập Làng Bách Hợp TN Houston. Mối dây liên lạc lại được nối kết sau bao năm
trời xa cách để rồi ngày khai mạc Trại Thẳng Tiến 10, chúng tôi mời chị đến
tham dự. Sự hiện diện của chị trên chiếc
xe lăn trong ngày khai mạc Trại Thẳng Tiến 10 đã làm cho chị em chúng tôi (chị
Hai, Mỹ Lộc, Mađô Hương, Lệ Nhân) là những chiếc lá Tam Diệp ngày nào xanh tươi
nay đã trổ màu vàng cam, còn khi nhìn chị Nguyệt Minh thì quả là chiếc lá Tam
Diệp đã đổi từ vàng cam sang màu nâu khô vì năm tháng của cuộc đời, thế nhưng,
khi gặp chúng tôi, chị tươi cười mừng rỡ.
Chị em gặp nhau, tay bắt mặt mừng, ai nấy trên khóe mắt long lanh giọt lệ
của sự thân thương trong tình tỷ muội Hướng Đạo.
Giây liên lạc kể từ đây của tôi với
chị thường xuyên lắm. Đến thăm chị tại
dưỡng đường, chị thấy Làng chúng tôi ai cũng mặc đồng phục Hướng Đạo, chị rất
xúc động với ánh mắt long lanh… Nằm trên giường bệnh chị nhắn nhủ chúng tôi:
“Cho tới giờ phút này, chị luôn tự nhắc nhở mình hãy: “SẮP SẴN” chị không hối
tiếc điều gì cả vì chị đã làm tròn bổn phận đối với tổ quốc, xã hội, gia đình
và bạn bè chung quanh, chị không có gì để nuối tiếc cho ngày giờ chị ra
đi. Ai rồi cũng phải trải qua giai đoạn
này, nhưng với người Trưởng Hướng Đạo không cho phép mình lo sợ, chùn bước, ngã
long… phải kiên cường chiến đấu, dù có phải ngã gục.”
Rồi chị ao ước có được chiếc khăn quàng Trưởng
Niên màu tím của Làng như chúng tôi đang quấn quanh cổ. Để ước mong của chị được toại nguyện, ngày 4
tháng 1 năm 2015 vừa qua, Làng Bách Hợp Trưởng Niên Houston, với tất cả các anh
chị em trong Làng, chúng tôi đã thực hiện một nghi thức trao khăn cho chị Nguyệt
Minh tại phòng họp của dưỡng đường nơi chị đang dưỡng bệnh.
Image result for girl scout logo
Thế rồi định mệnh đã là chị em chúng
tôi phải xa lìa, đó là ngày 5 tháng 8 năm 2015, lá Tam Diệp xanh tươi ngày nào,
nay đổi màu đã lìa cành. Tôi trân quý là
Tam Diệp đó lắm với những hành trang có được trong đời tôi cho đến ngày hôm nay
là do công của BP truyền đạt lại cho các bậc đàn chị, đàn anh đã hướng dẫn tôi
để đi theo bước của BP và bước theo dấu chân của người Chị Cả trong Làng Bách Hợp
Trưởng Niên Houston.
Tang lễ của chị đã được tổ chức trọng
thể với các nghi thức của Phong Trào Hướng Đạo có cả sự tham dự của Trưởng Đỗ
Phát Hai, đại diện Hướng Đạo Trung Ương Việt Nam, cùng với Trưởng đại diện Miền,
và các đơn vị thuộc các Liên Đoàn: Đất Việt, Lạc Việt, La San, Pháp Luân, Mân
Côi, La Vang, và Làng Bách Hợp Trưởng Niên Houston.
Phút cuối, nơi chị yên nghỉ tại Nghĩa
Trang, tôi lại được Trưởng Đỗ Phát Hai ủy nhiệm thay Hội Đồng Hướng Đạo Trung
Ương HĐVN đặt dấu nghỉ trên quan tài chị Nguyệt Minh với bài hát trong nghẹn
ngào: “Giờ đây phút chia ly… Trưởng ơi vui ra đi……. “ mà các Trưởng đàn em của
chị đứng chung quanh quan tài cùng cất lên bài ca ấy, trong số đó có các Trưởng
trong Làng và một số Trưởng thuộc các Liên Đoàn. Tất cả cùng chào chị lần cuối nơi chị nằm yên
nghỉ.
Giọt lệ rơi trên khoé mắt tôi sau khi
sờ quan tài chị lần cuối để chào chị: “nằm yên nơi này chị nhé”.
Đúng thế, lá Tam Diệp đã lìa cành.